1Hỡi Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy nghe những mạng lịnh và luật lệ mà ta dạy các ngươi; hãy làm theo, để các ngươi được sống và vào xứ mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của tổ phụ các ngươi ban cho các ngươi nhận được. 2Các ngươi chớ thêm chi và đừng bớt chi về điều ta truyền cho, để giữ theo các điều răn của Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi mà ta đã truyền. 3Nhân dịp của Ba-anh-Phê -o, mắt các ngươi đã thấy điều Ðức Giê-hô-va đã làm; vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi có diệt khỏi giữa ngươi mọi kẻ tin theo Ba-anh-Phê -o. 4Còn các ngươi, là những kẻ vẫn theo Giê-hô-va Ðức Chúa Trời mình, ngày nay hết thảy còn sống. 5Nầy đây, ta đã dạy các ngươi những mạng lịnh và luật lệ y như Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ta đã phán dặn ta, để các ngươi làm theo ở giữa xứ mình sẽ vào đặng nhận lấy. 6Vậy, các ngươi phải giữ làm theo các mạng lịnh và luật lệ nầy; vì ấy là sự khôn ngoan và sự thông sáng của các ngươi trước mặt các dân tộc; họ nghe nói về các luật lệ nầy, sẽ nói rằng: Dân nầy là một dân khôn ngoan và thông sáng không hai! 7Vả chăng, há có dân lớn nào mà có các thần mình gần như chúng ta có Giê-hô-va Ðức Chúa Trời gần chúng ta, mọi khi chúng ta cầu khẩn Ngài chăng? 8Lại, há có nước lớn nào có những mạng lịnh và luật lệ công bình như cả luật pháp nầy, mà ngày nay ta đặt trước mặt các ngươi chăng? 9Chỉ hãy giữ lấy ngươi, lo canh cẩn thận linh hồn mình, e ngươi quên những điều mà mắt mình đã thấy, hầu cho chẳng một ngày nào của đời ngươi những điều đó lìa khỏi lòng ngươi: phải dạy cho các con và cháu ngươi. 10Hãy nhớ ngày ngươi chầu Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi tại Hô-rếp, khi Ðức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Hãy nhóm hiệp dân sự để ta khiến chúng nghe lời ta, hầu cho tập kính sợ ta đang lúc họ còn sống nơi thế thượng, và dạy lời đó cho con cái mình. 11Vậy, các ngươi lại gần và đứng dưới núi. Vả, núi cả lửa cháy cho đến tận trời; có sự tối tăm, mây mịt mịt và đen kịt. 12Từ trong lửa, Ðức Giê-hô-va phán cùng các ngươi; các ngươi nghe một tiếng nói, nhưng không thấy một hình trạng nào; chỉ nghe một tiếng mà thôi. 13Ngài rao truyền cho các ngươi biết sự giao ước của Ngài, tức là mười điều răn, khiến các ngươi gìn giữ lấy, và Ngài chép mười điều răn ấy trên hai bảng đá. 14Trong lúc đó, Ðức Giê-hô-va cũng phán dặn ta dạy các ngươi những mạng lịnh và luật lệ, để các ngươi làm theo tại trong xứ mà mình sẽ đi vào nhận lấy. 15Vậy, các ngươi hãy cẩn thận giữ lấy linh hồn mình cho lắm, vì các ngươi không có thấy một hình trạng nào trong ngày Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi, từ nơi giữa lửa phán cùng các ngươi, tại Hô-rếp; 16e các ngươi phải làm hư hoại cho mình chăng, và làm một tượng chạm nào, tạo hình trạng của tà thần nào, hoặc hình của người nam hay người nữ, 17hoặc hình của con thú nào đi trên đất, hoặc hình của vật nào có cánh bay trên trời, 18hoặc hình của loài côn trùng nào bò trên đất, hay là hình của con cá nào ở trong nước dưới đất; 19lại, e khi ngươi ngước mắt lên trời thấy mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao, tức là toàn cả thiên binh, thì ngươi bị quyến dụ quì xuống trước các vì đó, và thờ lạy các tinh tú nầy mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi đã chia phân cho muôn dân dưới trời chăng. 20Còn các ngươi, Ðức Giê-hô-va đã chọn và rút các ngươi khỏi lò lửa bằng sắt kia, là xứ Ê-díp-tô, để các ngươi thành một dân riêng của Ngài, y như các ngươi đã là điều đó ngày nay. 21Ðoạn, Ðức Giê-hô-va, vì cớ các ngươi, nổi giận cùng ta, có thề rằng ta không được đi ngang qua sông Giô-đanh, và chẳng đặng vào xứ tốt đẹp mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi làm sản nghiệp. 22Vì ta phải chết trong xứ nầy, không đi ngang qua sông Giô-đanh được; nhưng các ngươi sẽ đi qua và nhận lấy xứ tốt đẹp ấy. 23Khá cẩn thận giữ lấy mình, chớ quên sự giao ước của Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi đã lập cùng các ngươi, và chớ làm tượng chạm nào, hình của vật nào mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi đã cấm; 24vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi như một đám lửa tiêu cháy, và là Ðức Chúa Trời hay kỵ tà. 25Khi các ngươi sẽ có con cùng cháu, và khi đã ở lâu trong xứ rồi, nếu các ngươi làm bại hoại mình, làm tượng chạm nào, hình của vật chi mặc dầu, mà hành ác trước mặt Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi để chọc Ngài nổi giận, 26thì ngày nay ta bắt trời và đất làm chứng quyết cho các ngươi rằng các ngươi sẽ chết vội, và khuất mắt khỏi xứ mà mình sẽ đi nhận lấy tại bên kia sông Giô-đanh. Các ngươi chẳng ở đó lâu dài đâu, nhưng sẽ bị tận diệt. 27Ðức Giê-hô-va sẽ tản lạc các ngươi trong các nước, chỉ còn lại số nhỏ trong các nước mà Ðức Giê-hô-va sẽ dẫn các ngươi vào; 28ở đó các ngươi sẽ cúng thờ những thần bằng cây và bằng đá, là công việc của tay loài người làm nên, chẳng thấy, chẳng nghe, chẳng ăn, cũng chẳng ngửi. 29Ở đó ngươi sẽ tìm cầu Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi, và khi nào hết lòng hết ý tìm cầu Ngài thì mới gặp. 30Khi ngươi bị gian nan, và các việc nầy xảy đến cho ngươi, bấy giờ trong ngày cuối cùng, ngươi sẽ trở về cùng Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi, và vâng theo tiếng Ngài. 31Vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi là Ðức Chúa Trời hay thương xót sẽ không bỏ ngươi và không hủy diệt ngươi đâu; cũng chẳng quên sự giao ước mà Ngài đã thề cùng các tổ phụ ngươi. 32Vậy, ngươi hãy hỏi học về thời kỳ có trước ngươi, từ ngày Ðức Chúa Trời dựng nên loài người trên đất, tự góc trời nầy đến góc trời kia, nếu bao giờ có xảy ra việc nào lớn dường ấy, hay là người ta có nghe sự chi giống như vậy chăng? 33tức là: há có một dân tộc nào nghe tiếng Ðức Chúa Trời từ trong lửa phán ra như ngươi đã nghe, mà vẫn còn sống chăng? 34hay là Ðức Chúa Trời há có cậy lấy sự thử thách dấu kỳ, điềm lạ, chiến tranh, cánh tay quyền năng giơ thẳng ra, cùng cậy công sự to tát và gớm ghê, đặng thử đi chiếm một dân tộc cho mình ở giữa một dân tộc khác, như mọi điều Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi đã làm cho các ngươi tại xứ Ê-díp-tô, dưới mắt mình chăng? 35Ngươi đã chứng kiến mọi điều đó, để nhìn biết rằng Giê-hô-va, ấy là Ðức Chúa Trời, chớ không ai khác hơn Ngài. 36Ngài từ trên trời khiến cho ngươi nghe tiếng Ngài để dạy ngươi; trên đất Ngài khiến cho ngươi thấy đám lửa lớn Ngài, và từ trong lửa ngươi có nghe lời Ngài phán ra. 37Bởi vì Ngài yêu mến các tổ phụ ngươi, nên chọn lấy dòng dõi các người ấy, và chánh Ngài nhờ quyền năng lớn mình rút ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, 38đặng đuổi khỏi trước mặt người những dân tộc lớn hơn và mạnh hơn ngươi, đặng đưa ngươi vào xứ của dân đó, và ban cho làm sản nghiệp, y như điều ấy xảy đến ngày nay. 39Vậy, ngày nay hãy biết và ghi tạc trong lòng ngươi rằng Giê-hô-va, ấy là Ðức Chúa Trời trên trời cao kia và dưới đất thấp nầy: chẳng có ai khác. 40Hãy giữ những luật lệ và điều răn của Ngài, mà ngày nay ta truyền cho ngươi, hầu cho ngươi và con cháu ngươi đều có phước, ở lâu dài trong xứ mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi mãi mãi. 41Môi-se bèn biệt ra ba cái thành ở bên kia sông Giô-đanh, về hướng mặt trời mọc, 42để kẻ sát nhân vô ý giết người lân cận mình, mà không có ghét trước, được thế trốn tránh và ẩn núp trong một của các thành nầy, và được sống. 43Ấy là Bết-se nơi rừng vắng, trong xứ đồng bằng, để cho người Ru-bên; Ra-mốt nơi Ga-la-át, để cho người Gát, và Gô-lan nơi Ba-san, để cho người Ma-na-se. 44Nầy là luật pháp mà Môi-se đặt trước mặt dân Y-sơ-ra-ên. 45Nầy là chứng cớ, mạng lịnh, và luật lệ mà Môi-se truyền cho dân Y-sơ-ra-ên khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, 46ở bên kia sông Giô-đanh, trong trũng đối ngang Bết-Phê -o, tại xứ Si-hôn, vua dân A-mô-rít, ở Hết-bôn, mà Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên đánh bại khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 47Dân Y-sơ-ra-ên chiếm xứ người luôn với xứ Oùc, vua Ba-san, là hai vua dân A-mô-rít, ở tại bên kia sông Giô-đanh, về hướng mặt trời mọc, từ A-rô -e 48trên bờ khe Aït-nôn, cho đến núi Si-ri-ôn, nghĩa là Hẹt-môn, 49và toàn đồng bằng bên kia sông Giô-đanh, về phía đông cho đến biển của đồng bằng, dưới triền núi Phích-ga.
Jamieson Fausset Brown Bible Commentary 1 AN EXHORTATION TO OBEDIENCE. (
Deut 4:1-
Deut 4:13)
hearken, O Israel, unto the statutes and unto the judgments, which I teach you--By statutes were meant all ordinances respecting religion and the rites of divine worship; and by judgments, all enactments relative to civil matters. The two embraced the whole law of God.
2 Ye shall not add unto the word which I command you--by the introduction of any heathen superstition or forms of worship different from those which I have appointed (
Deut 12:32;
Num 15:39;
Matt 15:9).
neither shall ye diminish aught from it--by the neglect or omission of any of the observances, however trivial or irksome, which I have prescribed. The character and provisions of the ancient dispensation were adapted with divine wisdom to the instruction of that infant state of the church. But it was only a temporary economy; and although God here authorizes Moses to command that all its institutions should be honored with unfailing observance, this did not prevent Him from commissioning other prophets to alter or abrogate them when the end of that dispensation was attained.
3 Your eyes have seen what the Lord did because of Baal-peor . . . the Lord thy God hath destroyed them from among you--It appears that the pestilence and the sword of justice overtook only the guilty in that affair (
Num 25:1-
Num 25:9) while the rest of the people were spared. The allusion to that recent and appalling judgment was seasonably made as a powerful dissuasive against idolatry, and the fact mentioned was calculated to make a deep impression on people who knew and felt the truth of it.
5 this is your wisdom and your understanding in the sight of the nations, which shall hear all these statutes--Moses predicted that the faithful observance of the laws given them would raise their national character for intelligence and wisdom. In point of fact it did do so; for although the heathen world generally ridiculed the Hebrews for what they considered a foolish and absurd exclusiveness, some of the most eminent philosophers expressed the highest admiration of the fundamental principle in the Jewish religion--the unity of God; and their legislators borrowed some laws from the constitution of the Hebrews.
7 what nation is there so great--Here he represents their privileges and their duty in such significant and comprehensive terms, as were peculiarly calculated to arrest their attention and engage their interest. The former, their national advantages, are described (
Deut 4:7-
Deut 4:8), and they were twofold: 1. God's readiness to hear and aid them at all times; and 2. the excellence of that religion in which they were instructed, set forth in the "statutes and judgments so righteous" which the law of Moses contained. Their duty corresponding to these pre-eminent advantages as a people, was also twofold: 1. their own faithful obedience to that law; and 2. their obligation to imbue the minds of the young and rising generation with similar sentiments of reverence and respect for it.
10 the day that thou stoodest before the Lord . . . in Horeb--The delivery of the law from Sinai was an era never to be forgotten in the history of Israel. Some of those whom Moses was addressing had been present, though very young; while the rest were federally represented by their parents, who in their name and for their interest entered into the national covenant.
12 ye heard the voice of the words, but saw no similitude--Although articulate sounds were heard emanating from the mount, no form or representation of the Divine Being who spoke was seen to indicate His nature or properties according to the notions of the heathen.
15 A PARTICULAR DISSUASIVE AGAINST IDOLATRY. (Deu. 4:14-40)
Take . . . good heed . . . for ye saw no manner of similitude--The extreme proneness of the Israelites to idolatry, from their position in the midst of surrounding nations already abandoned to its seductions, accounts for their attention being repeatedly drawn to the fact that God did not appear on Sinai in any visible form; and an earnest caution, founded on that remarkable circumstance, is given to beware, not only of making representations of false gods, but also any fancied representation of the true God.
16 Lest ye corrupt yourselves, and make you a graven image--The things are here specified of which God prohibited any image or representation to be made for the purposes of worship; and, from the variety of details entered into, an idea may be formed of the extensive prevalence of idolatry in that age. In whatever way idolatry originated, whether from an intention to worship the true God through those things which seemed to afford the strongest evidences of His power, or whether a divine principle was supposed to reside in the things themselves, there was scarcely an element or object of nature but was deified. This was particularly the case with the Canaanites and Egyptians, against whose superstitious practices the caution, no doubt, was chiefly directed. The former worshipped Baal and Astarte, the latter Osiris and Isis, under the figure of a male and a female. It was in Egypt that animal-worship most prevailed, for the natives of that country deified among beasts the ox, the heifer, the sheep, and the goat, the dog, the cat, and the ape; among birds, the ibis, the hawk, and the crane; among reptiles, the crocodile, the frog, and the beetle; among fishes, all the fish of the Nile; some of these, as Osiris and Isis, were worshipped over all Egypt, the others only in particular provinces. In addition they embraced the Zabian superstition, the adoration of the Egyptians, in common with that of many other people, extending to the whole starry host. The very circumstantial details here given of the Canaanitish and Egyptian idolatry were owing to the past and prospective familiarity of the Israelites with it in all these forms.
20 But the Lord hath taken you, and brought you forth out of the iron furnace--that is, furnace for smelting iron. A furnace of this kind is round, sometimes thirty feet deep, and requiring the highest intensity of heat. Such is the tremendous image chosen to represent the bondage and affliction of the Israelites [ROSENMULLER].
to be unto him a people of inheritance--His peculiar possession from age to age; and therefore for you to abandon His worship for that of idols, especially the gross and debasing system of idolatry that prevails among the Egyptians, would be the greatest folly--the blackest ingratitude.
26 I call heaven and earth to witness against you--This solemn form of adjuration has been common in special circumstances among all people. It is used here figuratively, or as in other parts of Scripture where inanimate objects are called up as witnesses (
Deut 32:1;
Isa 1:2).
28 there ye shall serve gods, the work of men's hands--The compulsory measures of their tyrannical conquerors would force them into idolatry, so that their choice would become their punishment.
30 in the latter days, if thou turn to the Lord thy God--either towards the destined close of their captivities, when they evinced a returning spirit of repentance and faith, or in the age of Messiah, which is commonly called "the latter days," and when the scattered tribes of Israel shall be converted to the Gospel of Christ. The occurrence of this auspicious event will be the most illustrious proof of the truth of the promise made in
Deut 4:31.
41 Then Moses severed three cities on this side Jordan--(See on
Josh 20:7).
44 this is the law which Moses set before the children of Israel--This is a preface to the rehearsal of the law, which, with the addition of various explanatory circumstances, the following chapters contain.
46 Beth-peor--that is, "house" or "temple of Peor." It is probable that a temple of this Moabite idol stood in full view of the Hebrew camp, while Moses was urging the exclusive claims of God to their worship, and this allusion would be very significant if it were the temple where so many of the Israelites had grievously offended.
49 The springs of Pisgah--more frequently, Ashdoth-pisgah (
Deut 3:17;
Josh 12:3;
Josh 13:20), the roots or foot of the mountains east of the Jordan.